Trăng Trông Giông Tố

Your Story Aug 18, 2022

Tôi thơ thẩn ngước nhìn lên màn đêm thăm thẳm, cũng đã rất lâu rồi thì phải. Đã lâu rồi mình không ngắm trăng nữa.

Ngày tôi còn nhỏ, là những ngày tháng hạnh phúc biết bao. Trái tim tôi đầy nhựa sống. Tôi không đòi hỏi mua những thứ đồ xa xỉ đắt tiền vì tôi có thể tìm niềm vui mỗi ngày bên bè bạn, hết chơi nhảy dây, rồi chơi lò cò. Bắt dế nuôi, để tụi nó ồn ào kêu rang cả đêm và tự tôi không ngủ được, chán rồi lại nuôi rắn liu điu để khi bị phát hiện má đuổi theo cả con phố để đánh đòn.

Còn nhớ ngày ấy khi đến Trung Thu tôi không vòi vĩnh ba má mua đèn lồng cho mình. Mà tự muốn làm một chiếc của riêng mình thôi, thế là lại cùng đứa em họ mò mẫm cắt giấy thủ công, dán lên khung rồi lại dán đầy chai nước trông xấu phải biết. Cũng chẳng buồn phiền gì lúc đó tôi chỉ cười ngây ngô, nhưng không biết có phải ba tôi cũng thấy nó xấu quá mà tội tôi hay không nên đã dùng hai cái lon sữa ông thọ làm cho tôi một chiếc đèn lồng đặc biệt, ba tôi thắp nến vào hai cái lon, rồi tôi nắm tay cầm kéo chiếc đèn trên mặt đất di chuyển nhìn hai cái lon xoay tròn với ánh nến lung linh. Dưới ánh trăng dịu dàng soi đường tôi phấn khởi kéo chiếc đèn lồng đi hết cả con phố.

Khi ấy truyền hình cáp là thứ rất xa xỉ với tôi, tôi cùng bạn bè đón Trung Thu bằng cách quây quần dưới ánh sáng mờ ảo của trăng sao, đốt nến và hát ca vui vẻ, chúng tôi bật cười khi chiếc đèn lồng giấy được tặng kèm trong hộp bánh Trung Thu bị bắt lửa cháy thủng một lỗ to, chúng tôi không có mấy món ăn ngon độc lạ gì hết nên nghĩ ra trò nướng cả miếng lê lên để ăn. Có cái mền cũng quấn lên người giả làm Hằng Nga tiên nữ. Ngày thì chơi đêm lại hay thích mơ mộng về những phép màu kì diệu của cuộc đời, tôi dùng đôi mắt sinh động nhìn thế giới cũng nhìn ánh trăng treo trên đầu, đem những ước mơ và hi vọng thủ thỉ cùng trăng.

Nhưng mà cuộc sống này nào có bao giờ vận hành theo cách mà tôi mong muốn, cũng chẳng phân biệt tôi già hay trẻ, nó chỉ đơn giản mang giông tố đến vì phải như vậy thôi. Những tham sân si của thế giới người lớn khiến gia đình tôi hay tranh cãi và xung đột hơn. Ba má cãi nhau tôi không hiểu, cô chú cãi nhau tôi cũng không hiểu, nhưng khi thấy bà nội lặng lẽ rơi nước mắt tôi ngô nghê khóc theo. Ý thức trong tôi chưa đủ lớn để thấu hiểu cuộc đời này, nhưng trái tim tôi mách bảo tôi bà nội rất đau lòng vì nước mắt bà cứ rơi mãi. Tôi ước mình có thể núp dưới những vì sao, ước gì có thể trốn lên cung trăng để khóc. Ước gì cuộc đời cũng dịu dàng với tôi như ánh sáng ấm áp của minh nguyệt.

Cuộc đời đối với một người đã đi bảy mươi năm hành trình thì ngắn ngủi biết bao, còn đối với một đứa mới mười mấy tuổi thì còn to lớn biết chừng nào. Con đường dài mênh mông đó không phải cứ hết niềm đau thì hạnh phúc sẽ ở lại cùng tôi, mà nó là một biểu đồ nhịp tim lên xuống đúng nghĩa, khiến tôi vừa mới thở phào là lại liền bắt đầu nổi gió. Tôi đã từng nghĩ đôi mắt này đã tinh thông vì gió cát làm nó cay xè nhiều như thế mà, chắc hiện đã dần thích nghi với bão giông rồi. Nhưng, tôi không hề thích nghi với nó mà tôi chỉ trốn chạy khỏi nó, tôi mang trái tim mình giấu kín và hành xử như thể không hề có trái tim. Sự thật chỉ là tôi quá yếu đuối mà tự nhốt mình vào trong thế giới của riêng mình mà thôi, tôi bao bọc lấy trái tim mình bằng hàng rào kẽm gai, là vùng cấm địa không ai có thể đến gần.

Ở cái giai đoạn mà chúng ta hay nổi loạn nhất, tôi lầm lì như băng đá, tôi không thể nổi loạn chơi bời lêu lổng được vì tôi bận đứng ngẩn ngơ nhìn gia đình mình tan nát. Tôi khép kín và thờ ơ, nỗi đau và thất vọng to lớn khiến tôi căm ghét gia đình mình. Tôi hành hạ chính mình và hy vọng điều đó làm người thân mình đau khổ vì tôi biết họ yêu tôi, tôi nhấn chìm chính mình miễn có thể nhìn mọi người tôi yêu thương đau lòng. Khi bực tức tôi im lặng, khi cãi nhau tôi tuyệt thực, sự nài nỉ của người thân yêu không lay động nổi con người cứng đầu như tôi. Ôi xin hãy tha lỗi cho con những tháng ngày dại khờ và ngu ngốc ấy. Ánh trăng vẫn sáng ngời còn tôi là một linh hồn nhuộm màu u ám. Không còn cười cũng không muốn khóc nữa tôi lười phải biểu đạt cảm xúc của mình với mọi người.

Tôi bên trong thế giới của bản thân khép kín và lặng lẽ sống. Mãi cho đến ngày bà mất, “mất là như thế nào?” tôi lặng người rất lâu vì chưa từng trải nghiệm sự mất mát vĩnh cửu. Thân xác của bà nằm im không còn hơi thở sự sống, không còn bóng lưng ngồi lặng lẽ nữa, không còn đôi mắt tuyệt vọng và đau buồn nữa, không còn nụ cười hiền từ hay trống trải vì răng đã già đã rụng nữa, tôi và thế gian này không thể làm bà tổn thương nữa, tôi không kìm được nữa rồi, quỳ dưới đất lạnh tôi bật khóc nức nở, khóc như khi tôi vừa sinh ra đời vậy, khóc trôi hết những ghét bỏ trong trái tim tôi, đánh thức tôi dậy khỏi cõi mê man trở về với thực tại. Trăng đêm đó lại sáng ngời, nó vốn dĩ luôn sáng như thế phải không chỉ là lâu lắm rồi tôi không để ý nữa.

Thứ gì không thể giết chết chúng ta sẽ khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, tôi qua ngày hôm đó đã mạnh mẽ hơn. Dù tâm trí vẫn dại khờ như thế nhưng trái tim tôi đã cứng cỏi hơn rồi. Thế giới vẫn phải vận hành và tôi vẫn phải đi tiếp. Trăng soi sáng cả cuộc đời bà và trông theo tuổi thơ tôi, dù là khoảng khắc tôi trong sáng hay tăm tối, là niềm vui hay nỗi buồn, là tháng ngày bình yên hay giông tố, vẫn mãi trông theo tôi chưa từng rời bỏ tôi, như những người thân yêu thực sự, như gia đình tôi, và trăng sáng vẫn đang tiếp tục dõi theo tôi như thế. Tôi hi vọng nơi cõi vĩnh hằng ánh trăng ấy cũng đang sưởi ấm cho bà. Đêm nay khi thơ thẩn dưới vầng trăng hình như tôi lại như ngày bé, tôi muốn thủ thỉ với ánh trăng nguyện cầu cho bà, dù đang ở đâu trong vũ trụ này cũng xin cuộc đời hãy dịu dàng với bà một chút, xin ánh trăng hãy chở che cho bà con nhé.

Tags