Lời thú tội đầu tiên
Ước mơ của bạn là gì? Tôi đang nói đến mơ ước đầu tiên thuở nhỏ, không phải lời nói vu vơ với đám bạn ngày bé, mà đó là một công việc, một khát khao bạn từng theo đuổi bằng tất cả đam mê, cháy bỏng và mãnh liệt.
Lần đầu tiên trong đời tôi dám nhìn nhận con người thật của mình. Nhưng chưa dám bước ra khỏi lớp vỏ vừa dày vừa mỏng mà bản thân tự dựng nên. Tôi đã quên mất giấc mơ, hay đúng hơn là giết chết nó. Trong “Cây cam ngọt của tôi”, Zezé từng nói: “Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa”. Bạn cũng có thể xóa bỏ ước vọng từng tồn tại rất lâu trong bạn bằng cách dừng theo đuổi nó.
Giữa ngưỡng cửa của cuộc đời, mọi người thường hỏi về dự định tương lai. Dường như lúc nào tôi cũng trả lời chắc nịch rằng: “Con sẽ học Marketing”. Cho đến hôm qua, buổi học đầu tiên tại lớp tiếng Anh, tôi gặp T, cảm giác cô đơn của một người cũ chen chân vào lớp mới khiến tôi ngột ngạt và khó chịu. Nhưng điều này có vẻ không tệ lắm, chúng tôi trò chuyện đôi chút, trao đổi cái tên, ước mơ, định hướng. Khi anh hỏi về ngành học tôi sẽ theo đuổi, “Báo chí”, “... Em muốn trở thành một nhà báo”. Một lúc sau, tôi lại bảo, “... Nhưng em sẽ học Marketing”. Có vẻ anh bị rối bởi lời nói không được liên kết lắm. Dù sao, báo chí hay marketing chẳng phải đam mê thật sự, tôi không còn là cô bé 10 tuổi nữa.
Có bao giờ bạn ngưỡng mộ ước mơ của người khác chưa? Mỗi khi nhắc đến vẽ, thiết kế, kiến trúc, nghệ thuật, hay bất kì điều gì liên quan đến các từ ấy, tôi lại thầm cảm thán. Có vẻ như những thứ đó không thuộc về tôi, và chính bản thân mặc định rằng đấy là điều mà tôi không thể chạm vào. Cách đây vài ngày, khi đi trên con đường bờ hồ rợp mát, mẹ hỏi: “Dạo này không thấy con vẽ nữa nhỉ?”, “Không ạ”, “Sao thế?”, tôi không biết trả lời như thế nào cho đúng với sự thật, có phải là những câu nói giả dối và vô định nữa không. Đúng vậy, năm 10 tuổi, tôi quyết tâm trở thành một họa sĩ, tôi có khiếu vẽ, có con mắt nghệ thuật và tâm hồn của những kẻ mộng mơ. Tôi vẽ rất nhiều, từ những ngẫu hứng nguệch ngoạc, đến bản phác thảo của Đấu trường la mã. Ước mơ bắt đầu định hình rõ hơn khi tôi tìm hiểu về nghệ thuật, lúc ấy tôi mới biết còn nhiều nghề nghiệp cho phép vẽ hơn là công việc của một họa sĩ. Khi đó, đi đâu tôi cũng cầm theo quyển sổ nhỏ, lúc chép nhạc, lúc vẽ vội khung cảnh ven đường. Dường như xoay quanh tôi đều là màu sắc, bút chì và giấy trắng. Vậy mà ai ngờ, tôi đã chuyển giao ước mơ của chính mình, và chỉ có thể nhìn nó trong cuộc đời của người khác.
ML, đứa bạn từng ngạc nhiên khi biết tôi sẽ học marketing, nó bảo: “Tao nhớ lúc trước mày muốn làm kiến trúc sư mà nhỉ? Tao còn định sau này nhờ mày làm nhà cho đấy”. Tôi giật mình, thì ra, tôi đã quên đi ước mơ từ lâu rồi.
Trong lần nói chuyện với T, anh có hỏi tôi là người hướng nội hay hướng ngoại. Tôi đáp: “Em cũng không biết nữa”. Thật sự, tôi thích đi đến nơi đông người, gặp gỡ bạn bè mới. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi cảm giác chẳng có ai xung quanh cả. Điều đó khiến các mối quan hệ dần nhạt đi và cuối cùng là kết thúc, dù trước đó chúng tôi có thân thiết đến đâu. “Người ta bảo cô đơn không phải khi ở một mình mà khi ở giữa đám đông thấy mình lạc lõng”. Dường như tôi chẳng thể hiểu nổi tôi đang cần gì, muốn làm gì, bản thân liệu có đang cảm thấy đơn độc không. Có lẽ, khi viết ra những dòng này, tôi đã biết câu trả lời.
Giữa cái bạn giỏi và cái bạn thích, bạn sẽ làm gì? Rất nhiều người từ bỏ đam mê và chạy theo những công việc có thể nuôi sống gia đình, bản thân. Mọi người thường nói nếu ước mơ quá viển vông thì hãy dừng lại. Nhưng chẳng có ai không từng mơ tưởng về những điều ấy cả. Chúng ta thời xưa đâu ngờ sẽ có ngày con người đặt chân lên mặt trăng. Ước mơ biến những chuyện hoang đường thành kỳ tích. Kỳ tích tiếp tục gieo hy vọng cho những ước mơ. Quay lại với câu hỏi chọn lựa khi nãy, bạn đã tìm ra đáp án chưa?
Lần đầu tiên tôi dám đối diện với con người thật của mình, dám chất vấn lại những dự định đã vạch ra trước đó. Tôi gọi đây là “Lời thú tội …”, bởi chính tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Chối bỏ hiện thực và đam mê đồng nghĩa với việc từ chối bản thân. Vậy mà tôi vẫn không biết nên làm gì ngay lúc này, đứng trước cọ vẽ và bút màu, cảm giác đó giống khi ta gặp lại mối tình đầu, vẫn có xao xuyến, bồi hồi, nhưng không còn là cảm giác hồi hộp, run run như trước. Lần đầu đi chơi thâu đêm với đám bạn, lần đầu được người ấy hôn má, cảm xúc của những lần đầu tiên thật ngây thơ và ngọt ngào, nhưng cũng có thể là sự nuối tiếc, buồn buồn giống như “Lời thú tội …”
Tôi dám chắc rằng ai cũng cũng từng có một ước mơ cháy bỏng, nếu bây giờ bạn vẫn đang trên hành trình chinh phục nó, bạn là một người dũng cảm và may mắn. Chúc cho ước mơ của chúng ta không còn là những vì sao.