Kỳ Vọng Của Tôi Đối Với Vầng Nguyệt Quang

Your Story Aug 28, 2022

Ánh trăng xưa, một hình ảnh mà đã từ lâu vắng bóng trong cuộc sống tôi. Có lẽ giờ đây, ánh trăng xưa chỉ còn là một hình ảnh dư âm của một thời dĩ vãng đã xa xôi? Có lẽ đứa trẻ trong tôi đã không còn mê đèn lồng đêm Trung Thu, đã không còn quá thích những chiếc bánh nướng, bánh dẻo với hương vị thấm đẫm ký ức tuổi thơ? Trung Thu là ngày trăng sáng nhất trong năm, cũng là ngày bọn trẻ con chúng tôi háo hức rước đèn và phá cỗ. Là đứa trẻ trong tôi không còn thích Trung Thu với ánh trăng sáng huyền ảo, với bánh Trung Thu nhân thập cẩm, đậu xanh, với những chiếc đèn lồng bắt mắt, nhỏ xinh, hay là đứa trẻ trong tôi đã không còn? Có phải đứa trẻ đó đã lớn, hay là đứa trẻ trong tôi vì mê mẩn những lạc thú hồng trần phù phiếm của thế gian vốn rất xô bồ, cám dỗ này mà bỏ quên Trung Thu, bỏ quên ánh trăng xưa, bỏ quên những chiếc bánh nướng, bánh dẻo cùng những chiếc đèn lồng nhỏ xinh mà không đứa trẻ nào không mê mẩn mỗi đêm trăng rằm tháng tám?

Ánh trăng xưa ơi! Cậu có biết chăng, chúng ta từng là bạn chí thân của nhau, cậu xua đi bóng tối và cái lạnh đêm Trung Thu, để tớ rước đèn trong niềm vui thuần khiết của một đứa trẻ chưa biết đến gian lao và nhọc nhằn trong thế giới bươn trải của người lớn. Vì có cậu mà tớ háo hứng, thưởng thức vị ngon của bánh Trung Thu, giờ đây khi tớ đã lớn, không khó để mua vài ba cái bánh Trung Thu nhưng sao hương vị bánh Trung Thu khi được ngồi ăn dưới vầng nguyệt quang lại cứ mãi đọng lại trong tâm tưởng của tớ. Giờ đây, thật khó để tìm lại hương vị của bánh Trung Thu khi thưởng thức dưới vầng nguyệt quang năm ấy – những năm đầu đời còn là một hài tử vô tư, vô ưu.

Ánh trăng xưa tận chân trời, ngay trước mắt.

Vẻ đẹp của vầng nguyệt quang, minh nguyệt rọi, đường xa vạn dặm.

Đọc những dòng thơ này mà lòng tớ nhớ cậu vô hạn, hỡi ánh trăng xưa, hỡi tết Trung Thu, cậu đã trở thành một hồi ức xa xăm, một thời quá vãng nhưng không bao giờ phai nhòa trong lòng tớ. Ánh trăng xưa ơi, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tớ cũng không rõ là cậu rời bỏ tớ hay tớ đã lãng quên cậu? Có lẽ không phải là cậu vô tình bỏ rơi tớ giữa thế gian vội vã này mà là vì bây giờ mọi thứ đã khác, tớ không còn là đứa trẻ ngây ngô nhìn đời bằng đôi mắt long lanh to tròn không nhiễm bụi hồng trần. Tớ bây giờ đã lớn, dù vẫn thích Trung Thu, vẫn thích cậu – ánh trăng nghìn xa xưa, lấp loáng soi rọi bao hoài niệm nhưng để tiến lên cùng những xúc cảm mãnh liệt chảy trong huyết quản một chiến binh, tớ không thể quá xem nặng quá khứ, không thể sống quá hoài niệm. Biết tôn trọng quá khứ là đặc điểm phân biệt giữa văn minh và dã man nhưng quá khứ suy cho cùng cũng là dĩ vãng. Cái gì đã xưa đã cũ thì không nên bấu víu vào nó. Đi hết đường đời gian nan, nếu cứ quay đầu nhìn lại, thì không thể đương cự phong ba bão táp, với trùng trùng hiểm nguy. Bây giờ, tớ và cậu như hai cố nhân của nhau, cũng đã từng một thời thanh hương, từng xem nhau như tri âm tri kỷ. Nhớ khi đó tớ xách đèn lồng đi dạo khắp thị trấn nhỏ vào đêm Trung Thu, cậu ở trên cao hiền từ, soi sáng, dõi theo con đường tớ đi. Tớ ngẩng đầu ngưỡng vọng ánh trăng đêm bên mâm cỗ Trung Thu, cậu nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ cùng tớ và gia đình phá cỗ đêm trăng rằm. Những ký ức, kỷ niệm đó mới đẹp biết bao, nhưng ai rồi cũng lớn, ai rồi cũng khác, tớ đã không còn là đứa bé năm xưa quấn quýt bên cậu nữa. cậu là bất tử, bất biến cùng thời gian, còn tớ phải lớn để đương đầu với vận mệnh nhiều gian truân, thử thách; phải lớn để báo hiếu, phụng dưỡng cha mẹ, kết nghĩa phu thê với người bạn đời trăm năm. Vì vậy, tình bạn chúng ta đành phải nhận ba chữ: tình cố nhân. Tuy vậy, tớ vẫn không quên cậu, hỡi ánh trăng xưa, tình bạn chúng ta tuy là có chút đổi thay nhưng không phai nhòa. Tớ vẫn thích Trung Thu, không còn chơi đèn lồng nhưng vẫn ngưỡng vọng ánh trăng đêm bên mâm cỗ Trung Thu trước khi phá cỗ cùng gia đình; và tớ vẫn thích bánh Trung Thu thơm ngon, dẻo ngọt – một món quà từ cậu.

Giờ đây tớ không còn là hài tử, tớ đã là người trưởng thành, nhưng đến lúc này, khi ngòi bút không thể dừng lại ngay bây giờ, tớ chợt nhận ra, đứa trẻ trong tớ, đứa trẻ thân thiết, quấn quyết bên cậu vẫn còn ở đó, ở đêm trăng răm tháng tám cùng cậu, vầng nguyệt quang đẹp lung linh ạ! Dù đứa trẻ đó đã trở nên “tinh quái” hơn trước, già dạn hơn trước, cao lớn và hiểu biết hơn trước, thay vì xách đèn lồng chạy nhảy lung tung khắp thị trấn thì giờ đây chở bạn gái sau xe đi chơi Trung Thu; nhưng đứa trẻ đó, mỗi khi đến tết Trung Thu, mỗi khi vầng nguyệt quang lung linh, rực rỡ của cậu phủ lên người nó; thì tận trong xương tủy, nó vẫn là một đứa trẻ, coi ánh trăng xưa như một người bạn thân thiết đến mức có thể coi nhau như huynh đệ ruột thịt. Giờ đây, tớ nhìn những đứa trẻ con, chạy nhảy tung tăng đêm Trung Thu với những chiếc đèn lồng, mở to đôi mắt đen tròn, long lanh nhìn đoàn múa lân đi qua, tớ lại nhớ về tớ lúc còn bằng tụi tụi nó, lúc còn ngưỡng vọng ánh trăng đêm. Tớ được sinh ra trong một thế hệ những đứa trẻ đứng trên vai người khổng lồ, xã hội Việt Nam hiện đại, văn minh và tiến bộ đã dung dưỡng sự ưu ái những gì tinh hoa, tích cực, lành mạnh nhất cho chúng tớ, để chúng tớ có một môi trường sống thuận lợi nhất để phát triển bản thân, để kiến thiết, xây dựng đất nước, xã hội từng ngày từng giờ cũng như sống một cuộc sống trọng vẹn thành công, hạnh phúc và vinh quang. Và Trung Thu ơi, Ánh Trăng Xa Xưa ơi, cậu cũng góp một phần công sức không nhỏ trong việc dung dưỡng những tâm hồn tiềm năng và hạnh phúc của chúng tớ. Tớ gửi gắm cho cậu một kỳ vọng mà từ bao lâu nay mới dám thổ lộ với cậu, đó là ở bất cứ đâu mà ánh trăng rọi đến, bất kể là Việt Nam hay nơi nào khác trên thế giới, cậu hãy dùng “phép mầu tinh thần” làm cho những đứa trẻ thơ vô tội được hạnh phúc nhé. Hãy dùng Vầng Nguyệt Quang của cậu, xoa dịu những tâm hồn tổn thương của những đứa trẻ bất hạnh, vun bồi tố chất, phẩm đức từ niềm hạnh phúc cho những đứa trẻ thuần khiết, trong sáng, và cuối cùng là tạo động lực thúc đẩy những đứa trẻ có tiềm năng lớn, lòng ôm hùng tâm tráng chí vượt trời đất để mai đây những đứa trẻ đó sẽ trở thành những đứa con ánh sáng – chùng sẽ quét sạch càn khôn đục ngầu, để cha mẹ chúng, dòng họ chúng, đất nước của chúng sẽ tự hào về chúng và trên hết là để thế gian này bớt nhiễu nhương, nhân loại giảm thêm sầu. Nhớ nhé, bạn cố nhân, tớ giao cho cậu nhiệm vụ đó là ở bất kỳ đâu ánh trăng chiếu rọi tới thì những đứa trẻ vô tội, dễ tổn thương sẽ có một cuộc sống tinh thần tốt đẹp hơn. Hãy vì tình bạn của chúng ta mà dùng phép thuật của cậu – phép thuật tinh thần ánh trăng để giúp những đứa trẻ đó, cũng là giúp nhận loại nhé, bạn cố nhân, tri âm, tri kỷ của tớ.

Tags