Trăng trong mắt em
Mùa trăng năm nay vẫn đẹp như vậy, lại một mùa Trung Thu nữa đến rồi. Giữa lòng thành phố phồn hoa, nơi ánh đèn rực rỡ cùng phố xá sầm uất, nơi dòng người ngược ngược xuôi xuôi và rồi họ trở về với tổ ấm của riêng mình trong những ngày đoàn viên, có lẽ đó là một điều quá đỗi bình thường mà mỗi con người ngoài kia đều làm được. Bình dị là vậy nhưng mấy ai biết, với con điều đó lại khó khăn đến nhường nào.
Không biết đã mấy mùa trăng qua, mảnh đời con vẫn vất vưởng, trôi dạt từng chút rồi lại từng chút nhích về phía trước. Con nào có nơi gọi là nhà để trở về, cũng nào biết đoàn viên là cảm giác ra sao. Từ một mầm măng cũng có nơi để dựa dẫm vào, rồi bỗng một ngày “đất dưỡng” của con bị tước khỏi con khi con chưa kịp ngỡ ngàng. Có lẽ điều đau đớn nhất đã đến với con từ ngày hôm ấy rồi.
Thời gian phải chăng đã phủ lên nhiều thật nhiều tấm sương che phủ, đã làm cho con không thể nhớ được diện mạo mẹ cha. Tuổi của con xung quanh đều có người thân thuộc nhất nắm tay đưa đến lớp, cùng đi chơi và rất nhiều đều khác cùng nhau, nhưng con phiêu dạt giữa dòng đời để có thể sinh tồn đã khó, nào đâu dám mong điều gì lớn lao hơn.
Mùa trăng năm nào cũng tròn lắm, năm nay mẹ cha có còn dõi theo con không? Lại thêm một mùa trăng con không được bên cạnh cha mẹ, sau mỗi một ngày dài mệt mỏi để kiếm sống con ngồi lại để rồi tự ôm ấp lấy bản thân con. Ngoài kia không biết có bao nhiêu sinh mệnh như con, cũng trôi nổi giữa dòng đời, cũng cô đơn nơi góc phố le lói chút hắt sáng của ánh đèn đường mờ mờ tỏ tỏ. Nhưng con biết rằng còn có những người khổ hơn con, con còn lành lặn, còn có đôi mắt để nhìn, tứ chi vẫn hoàn hảo, con chỉ là cô đơn khi không có nhà để trở về thôi. Còn họ thì sao? Nhiều người trong số họ không có cơ hội ngắm nhìn thế giới muôn màu, không thể lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ hay kể cả tiếng còi xe ồn ã… Cuộc sống tuy vất vả, trớ trêu lấy đi của con gia đình hạnh phúc nhưng vẫn còn thương con, không thật sự mang đi tất cả của con, không có sự bảo bọc của gia đình đã làm cho con tập sống mạnh mẽ từ khi còn non trẻ, mệt lắm cũng cô đơn lắm nhưng con vẫn luôn cố gắng dù có phải gồng mình lên vì con biết rằng trên đời này mình không biết phấn đấu thì chỉ có thể mãi mãi ở tầng chót mà thôi. Có thể nói rằng con đã già dặn hơn tuổi quá nhiều nhưng con cần phải làm điều đó để tự bảo vệ và tự ôm lấy chính bản thân con giữa dòng đời xô bồ thật thật giả giả, nơi sầm uất có người thật lòng cảm thông cũng có đầy rẫy mặt đen tối của xã hội.
Cha mẹ nhớ không, năm nay con đã lên 10 và cũng tròn 6 năm chúng ta xa nhau. Con muốn được mẹ ôm vào lòng như bao đứa con khác, muốn được nằm trong vòng tay cha mà hạnh phúc lớn lên. Mẹ từng nói, khi một người rời xa chúng ta sẽ hóa thành ánh sao sáng nhất trên bầu trời kia để dõi theo và lo lắng cho người ở lại. Con cũng không biết nữa, nhưng sáng nhất chẳng phải là trăng sao? “Trăng” với “sao” sánh đôi trên màn đêm kia, nơi đây lại chỉ có con với một tâm hồn mệt mỏi. Con tự nhủ với chính mình rằng ngày mai sẽ lại đến và mang đến thật nhiều ánh sáng, thật nhiều hi vọng và mong rằng ở một nơi nào đó cha mẹ vẫn nhìn đến con, đứa nhỏ của cha mẹ vẫn đang hướng về phía trước, không từ bỏ hay lạc mất sơ tâm của mình. Từ trong tâm khảm của con dù có lỡ rơi mất kí ức về diện mạo Người cũng không thể nào quên đi điều mà Người từng mong ở con: “Lớn lên thành một người có ích” và con đã hứa sẽ nỗ lực từng ngày, mỗi ngày một viên sỏi nhỏ rồi cũng sẽ có một ngày đắp nên thành lũy.
Là một đứa trẻ không có một mái nhà làm nơi trở về, làm nơi nương tựa, con cũng đã từng khóc rất nhiều ở nơi góc khuất tối đen không ai thấy. Nhưng con luôn biết rằng con còn lành lặn đã là một niềm may mắn to lớn, con chỉ là đáng thương hơn so với những con người hạnh phúc và may mắn hơn rất nhiều người tội nghiệp ngoài kia. Con phải dùng đôi mắt này thay cha mẹ ngắm nhìn bình minh, hoàng hôn, ngắm nhìn hết thảy cái đẹp trên thế gian từ con đom đóm nhỏ bé hay là trăng tròn thật sáng treo cao trên không trung kia.
Cha! Mẹ! Trăng đoàn viên là trăng đẹp nhất năm, đẹp vì đoàn viên. Nhưng con cũng thấy nó đẹp vì dù rằng con thiếu chút không khí đoàn viên của gia đình trọn vẹn nhưng bù lại, con được ngắm nhìn rất nhiều nụ cười hạnh phúc trên mỗi của những đứa trẻ lướt ngang qua con, những nụ cười ấy thật hồn nhiên, thật đẹp. Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản là nụ cười chân thực từ trái tim, nụ cười của sự vui vẻ từ một điều dù chỉ là nhỏ bé. Con nhìn họ và cũng nở một nụ cười thật tâm mong rằng thế giới này không tồn tại ưu phiền để cho ánh trăng trên đôi môi ấy luôn rực rỡ như thuở ban đầu.
Trăng dù có đẹp thì trong gia đình chúng ta vẫn chỉ có một mình con ngắm có chút cô đơn. Sau này có lẽ con cũng sẽ có một mái nhà thuộc về riêng mình, thật mong “Trăng” và “Sao” sẽ bên con cho đến ngày mà thành lũy từ sỏi nhỏ có thể vững chắc, ngày ấy con đã đủ trưởng thành thành tre dẻo dai, không còn dễ dàng gục ngã trước dòng đời. Dù cho hôm nay con chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé trong dòng chảy thời gian thì niềm tin và sự nỗ lực không ngừng nghỉ cũng sẽ có một ngày đạt được điều mà con hằng mong mỏi. Con cầu mong nơi những mảnh cỏ dại đáng thương đang cố oằn mình trong sinh mệnh dài đằng đẵng của đời người sẽ tìm được "ánh trăng" của riêng mình, tìm được điều mình mong muốn và đưa nó trở thành hiện thực của chính mình, cũng đừng quên mất trăng trong mắt em của ngày hôm nay và nụ cười sẽ luôn trên môi dù cho thời gian có bao nhiêu xói mòn.