Âm thanh của hy vọng

Hồi tưởng lại, bằng nỗi chua chát và thoáng buồn nản: hành trình từ khi bắt đầu của mình: rực rỡ mà chóng tán như những món đồ giải trí phút chốc. Ấy là tôi tự đánh giá thôi, có lẽ bạn sẽ không nghĩ nó rực rỡ đâu. Nhưng dù thế nào đó vẫn là lựa chọn của tôi, vì thế bản thân vẫn muốn gắng sức thêm, vẫn chưa muốn từ bỏ. Vẫn muốn cho bản thân thêm một cơ hội nữa. Xem chuyện gì sẽ xảy ra?


Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Đừng quá giày vò bản thân”. Đáp lại suy nghĩ này, vẫn luôn là câu nói quen thuộc: “Đúng vậy. Hãy cho mình thêm chút thời gian. Dù còn nhiều thiếu sót, nhưng mình sẽ từ từ, chậm rãi làm từ việc dễ dàng nhất”.

Có một kiểu người không chịu thua mà không chiến đấu đến phút cuối cùng. Không biết rốt cuộc như thế là do bản thân quá cố chấp hay thực ra đó mới là can đảm nhỉ?


Vẫn luôn mong muốn mình có thể như những nhà du hành dong buồm phiêu lãng khắp thế gian, được tự do đi cùng trời cuối đất.

Ngồi nơi đây, biển cả mênh mông, những vì tinh tú đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, thưởng thức làn không khí tươi mát vờn xoa gương mặt mình – khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng. Tôi ngẩn ngơ. Hương vị mùa hè dường như cũng đã thoảng đâu đó trong gió.

Cre: Pinterest

Tâm trí tôi bắt đầu lang thang, trôi dạt từ miền ký ức này sang miền ký ức khác – những nơi chốn và con người, một số tôi yêu mến, số khác lại khiến tôi nuối tiếc – có ký ức chỉ còn là âm vang của một câu chuyện xưa cũ, nó liên quan đến một ký ức đã rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ tất cả nhưng tôi tin là mình hiểu nó có ý nghĩa gì. Nó như một nhắc nhở đến món quà cho sự can đảm và nhẫn nại…Tôi không biết liệu ký ức này là thật hay do bản thân mình tưởng tượng ra nữa. Đây là cảm xúc từ thời xa xưa, là điều đã ngủ yên trong quá khứ. Nhưng dường như tôi đang dõi mắt theo một dáng hình đầy hoài niệm, đang nghe giọng nói đó..."Đó là khi con biết mình sẽ thất bại từ trước khi bắt đầu nhưng dù vậy con vẫn bắt đầu và con theo đuổi nó tới cùng dù có chuyện gì xảy ra."


“Mẹ của con, mệt mỏi hơn nhưng hạnh phúc hơn cha từng biết. Lúc này, có một sự yên tĩnh nhẹ nhàng trong căn nhà của chúng ta.

Kể từ khi con đến, ngày đã hòa vào đêm và thỉnh thoảng xen vào đó là những khoảnh khắc im lặng...

Lẽ đương nhiên thôi, mẹ và cha đã quá hạnh phúc. Chúng ta đã mong muốn con, chờ đợi con, tưởng tượng về con, mơ về con và bây giờ con đang ở đây – nằm trong tay cha – không có giấc mơ nào có thể sánh bằng sự hiện diện của con.

Có một câu chuyện từ rất lâu rồi mà cha sẽ kể cho con nghe trực tiếp, giữa một người cha và một người con.

Những ký ức này sẽ giải thích một số sự bảo vệ khắt khe mà cha sẽ dành cho con, cho cả sự dịu dàng và những lúc tức giận mù quáng khi cha tưởng tượng bất cứ điều gì có thể xảy đến với con.

Nhưng khi con già đi… Cha mong con sẽ hiểu …

Cre: Unsplash

Đó là một câu chuyện rất riêng nhưng nó là một phần của bức tranh. Nó liên quan đến huyết thống gia đình và về cuộc sống của chúng ta. Những khi chúng ta lạc lối vào bóng đen của gia đình và tại sao chúng ta lại lạc vào đó, và nếu chúng ta may mắn, thì hãy tìm đường ra ngoài ánh sáng mặt trời.

Do đó, cha muốn con nghe câu chuyện này, nhưng đừng đánh giá họ quá khắt khe con nhé!

Một người phụ nữ trẻ đang ở tuổi đôi mươi và mọi thứ nơi thành phố đông đúc hiện đại này vẫn còn xa lạ và mới mẻ với cô ấy. Nó rộng lớn và ồn ào hơn những con đường uốn khúc quen thuộc cô vẫn thường đi lúc còn nhỏ ... Tuy nhiên, cũng tại thành phố này cô đã hạ sinh một bé trai và, giống như con đối với cha, đứa trẻ đó là điều tuyệt vời nhất mà cô ấy từng có trong đời. Chồng cô ấy đã khóc vì sung sướng khi nhìn thấy con trai của mình, anh ta đã thực sự hạnh phúc. Cha tin điều đó. Nghèo và đói, nhưng họ đã hạnh phúc theo cách của riêng mình ...

Nhưng thời gian đã có một số bất ngờ không may dành cho họ. Người chồng đã bị căn bệnh ung thư do tác hại của rượu gây ra. Ông ta là một người nghiện rượu nặng và để thỏa mãn cơn nghiện của mình, ông ta đã bán hết những gì mà họ có – những thứ dùng để nuôi lớn đứa con bé bỏng của mình. Đây không phải là thứ chúng ta – và cha tin rằng ông ấy định làm hay muốn làm, nó chỉ đơn giản diễn ra như nó vốn vậy. Khi con già đi, con sẽ hiểu về cách cuộc sống trở nên phức tạp như thế nào, và làm thế nào chúng ta có thể lạc đường cũng như cách con người ta làm tổn thương lẫn nhau. Cha hy vọng vậy.

Và, đứa bé đã lớn lên mỗi ngày mà không có người cha bên cạnh. Thậm chí nó còn không có cơ hội gặp mặt cha mình, khi ông ấy chút hơi thở cuối cùng trong sự cô độc và bệnh tật. Nhưng dù sao nó vẫn lớn lên khỏe mạnh cùng với tình yêu thương của người mẹ.

Bây giờ, cha phải nói với con rằng khi con cất tiếng khóc mạnh mẽ đầu tiên của mình và cha trở thành một người cha, cha đã nghĩ về ông nội của con và, thật ngu ngốc mặc dù có vẻ như vậy, cha đã hy vọng rằng bằng một cách nào đó, ông có thể nghe thấy, qua sự vô tận giữa sự sống và cái chết, một điều đẹp đẽ: đó là việc con đã đến với thế giới này. Và nếu ông có thể nghe thấy, ông sẽ nhận ra tiếng nói riêng của gia đình – âm thanh của hy vọng và của một khởi đầu mới mà con và sự ngây thơ, tươi mới của con đã mang đến cho thế giới này.

Cha tin rằng đời người không thể có sự công bằng, nhưng cơ hội thì công bằng với tất thảy. Hy vọng con của cha sẽ lớn thật nhanh và khỏe mạnh. Hơn hết, cha mong rằng con sẽ tin vào năng lực của bản thân và cháy hết mình với cuộc đời con nhé! Con biết không trở thành người lớn tuyệt lắm. Có thể sống làm điều mình thích."


Dù đó là ký ức có thật hay chỉ do tâm trí tôi vẽ ra thì đó vẫn là âm thanh của hy vọng: rằng chỉ riêng sự hiện diện của tôi trong thế giới này thôi cũng đã là một điều tuyệt vời rồi.

Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ nhất định sẽ chiến thắng vận mệnh.

Isabella Duong